Mổi sáng thức dậy ra sân ngắm những hạt sương lấp lánh nắng mai, ước được xâu chúng thành một chuổi ngọc.
Những tháng ngày ấu thơ qua nhanh khi phải theo cha mẹ về Sài Gòn. Biết bao nhiêu năm tôi không còn nhìn ngắm những tia nắng ấm. Tôi nhớ quê nhà, nhớ màu nắng quê nhà quá đổi...
Trải qua những thăng trầm, giờ đây tôi lại được trở về quê xưa, được hít thở không khí trong lành và nhất là mổi sáng lại được ra sân ngắm nhìn những hạt sương lấp lánh...
Từng ngày mới, nắng vẫn lên,
Dẩu cho bão có hoàn lưu, nắng vẫn lên từng ngày nắng mới...