Trong đám bạn gái cùng lứa mình ấn tượng nhất con nhỏ này.
Tóc dài rẽ ngôi chính giữa, xõa ra và cứ để nguyên như vậy cho đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Nó
làm đủ mọi việc, học ở trường Quốc Gia Thương Mại ra thì giải phóng, sau đó làm kế toán, rồi dạy học, thời gian sau
vì lý l ịch phải nghỉ dạy, chuyển sang dạy ở nhà.
Nó
nuôi nấm mèo, nó trồng rau bù ngót, rau thơm, ớt, đem xuống chợ Quản
lợi đổi lấy đồ ăn dù miếng đất đàng sau nhà của nó nhỏ xíu xìu không đến
300 mét vuông nữa.
Học trò của nó đông lắm, hôm xưa mình vượt mấy trăm cây số lên thăm, thấy nhà nó mà muốn bật ngửa luôn.
Học
trò cấp 2 đâu vài chục đứa ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt mỗi đứa là
một cái ghế nhựa dùng để vở và viết bài, hầu hết là học sinh lớp chín
vì nghe đồn là học trò học nó khi đi thi chuyển cấp đậu đủ 100%, nó dạy được nhiều môn : Anh văn, Toán, Lý, Hoá.
Nó than dạy một ngày ba ca, gân cổ nay to gần bằng cọng gân
cổ của ca sĩ Tuấn Ngọc, phụ huynh đến năn nỉ quá không dạy thì tội mà
nhận dạy thì mất sức kinh khủng.
Có
một lần lâu lắm không gặp, mình bất ngờ lên thăm, bây giờ đứa nào cũng
U50 rồi vậy mà cứ ngỡ như hồi còn Gái Trẻ, nó xách chiếc Briestogne loại
hai thì chở mình đi Xa Trạch chơi, mày tao chi tớ, cười nói ha hả,
Hai
đứa đi tắt đường trong lô cao su, lâu lâu ghé vào rẫy của ai đó bên
đường chôm ổi, chôm mảng cầu ăn rồi lại đi tiếp, lâu lắm rồi mới trở lại
cái thời phá phách nghịch ngợm hồn nhiên.
Nó
là vậy đó, bây giờ chồng mới chết, có một đứa con đang học đại học ở
SG, nó không còn dạy ở nhà nữa, chuyển ra Bình Long dạy kèm theo kiểu
gia sư, chỉ còn có con ngựa già Briestogne hai thì làm bạn với nó thôi.
Vừa
rồi mình về trên ấy đi đám cưới có ghé qua nhà nó, cửa đóng im ỉm, buồn
và khinh bạc như một đôi mắt khép kín, trước cửa nhà chỏng chơ vài đôi
dép nhựa dính đầy đất đỏ, cây cuốc tật nguyền nằm bên cạnh con dao cùn
cụt , tả tơi đây đó vài cái bịch nylon cũ nằm vất vưởng trước sân, không
khác gì cái cảnh nhà hoang.
Hỏi thăm hàng xóm chung quanh họ nói: Cổ vẫn còn ở đó đó, nhưng sáng sớm ra Bình Long dạy học rồi, chiều tối cổ mới về.
Nghe
mấy đứa bạn nói, dạo này nó chỉ toàn ăn ở ngoài đường thôi, không nấu
nướng gì hết, vậy mà rảnh một chút là cứ lúi húi ngoài miếng vườn để trồng
rau bù ngót, trồng rau thơm, trồng ớt mang xuống chợ Quản lợi, không
biết bây giờ với những thức ấy nó đổi lấy cái gì nữa?
Hay là nó thích nghịch đất?
Thế là hôm nay mình viết về nó đây, viết về Người Đàn Bà Thích Nghịch Đất!
Kim Ánh, nếu mày có đọc được bài này thì cũng đừng chửi tao nhen!
Tại tự nhiên tao thấy nhớ mày quá mà!
.............................................................................................................................................................
................................................................................................................................................................
Bây giờ cuộc sống của Người Đàn Bà Thích Nghịch Đất khá hơn xưa rồi.....
Nhưng không có gì thay đổi.
Vẫn gân cổ giảng bài.
Vẫn trồng rau đem ra chợ dổi những thứ mình không có.
Và cũng bởi Nó vẫn "Thích Nghịch Đất " !