Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

CHIỀU CUỐI NĂM




Quê nhà một góc nhớ....mênh mông !

VÀNG ĐÓA HƯỚNG DƯƠNG





       Một sớm mai bất chợt...
       Rực rỡ trong vườn -đóa-hướng-dương
               
Vàng Đóa Hướng Dương - Phạm Thiên Thư

Đêm đêm ta trở về
Hồn ta còn ẩn lại
Dưới chùm hoa man dại
Là nụ cười lách lau
Những giờ ta xa nhau
Là tình thêm níu lại
Mười ngón dài vụng dại
Cầm mảnh ngày rơi mau
Thời gian như con cá
Quẫy khỏi lòng bàn tay
Thời gian như chiếc lá
Rụng xuống đau nhành cây
Thêm một ngày mất đi
Gói buồn trong tà áo
Ta gửi hồn khờ khạo
Nấp trong rừng tóc hương
Ai có đi bên đường
Vô tình va cánh gió
Có nghe gì trong đó
Một tiếng lòng ta vương
Một ngày như sông Thương
Một nửa trong, nửa đục
Ta thương con bèo lục
Vàng một đóa hoa dương.

NGƯỜI GIỮ NHẨN




                                                                        

     Năm 1970 được đọc tập san ĐA HIỆU của TVBQG-ĐL, trong đó có một bài kể về buổi lễ trao nhẫn của các SVSQ năm thứ 3 hay năm cuối gì đó, tôi không nhớ rõ.
    Theo truyền thống mổi khóa sẽ đặt  một chiếc nhẫn lưu niệm. Chiếc nhẫn này bằng vàng, cẩn hột đá màu đỏ hoặc xanh, chung quanh có khắc hàng chữ TVBQGVN, hai bên có số năm vào và ra trường cùng huy hiệu trường.
     Vào buổi lễ, trên sân khấu có một chiếc nhẫn to, y như chiếc thật, đủ cho hai người đứng trong vòng tròn. Hôm ấy anh chàng nào có người yêu thì sẽ đưa trước nhẫn cho cô ấy và  mời người yêu cùng đứng vào vòng nhẫn, cô gái sẽ đeo nhẫn cho chàng trai, anh nào còn cô đơn thì tự đeo....
     Đà Lạt thành phố của tình yêu....
     Nên chi buổi lễ thật lãng mạn biết bao !
     Thế rồi tôi cũng được đeo chiếc nhẫn truyền thống nhưng không phải trong  buổi lễ nên thơ ấy mà chỉ sau sự thăng trầm của thế sự...
     Một hôm sau những tháng ngày học tập trở về, trong căn nhà nhỏ anh đeo vào tay tôi chiếc nhẫn của trường mẹ và nói rằng đó là nhẫn cưới...
     Vậy mà chúng tôi lại chia ly !
      Hai mươi năm sau gặp lại, thấy tôi đeo chiếc nhẫn anh rưng rưng...
      Rất nhiều người đã phải bán đi để trang trải cuộc sống khi ấy còn vô cùng khó khăn.
      Còn tôi vẫn trân trọng và giữ gìn chiếc nhẫn vì nó là kỷ vật của mối tình đầu.
      Tôi trả lại nhưng anh không nhận.
                Hôm tiễn anh ở phi trường, gặp một người bạn cùng khóa với anh hỏi tôi là gì của anh Đ...
                  Tôi trả lời là NGƯỜI GIỮ NHẪN ....
                       Bây giờ lại thêm mười năm không gặp sau hai mươi năm ly biệt...
                       Tôi ngân nga suốt đời câu hát....
                                               Tóc mai sợi vắn, sợi dài
                                               Lấy nhau chẳng đặng
                                               Thương hoài
                                               Ngàn năm...........................

THỎI SON MÀU CÁNH SEN



    Năm ấy, cách đây khoảng 19 năm bố được đi nghỉ mát ở Nha Trang mua quà về cho hai mẹ con.
    Ai đời đi biển mà quà lại là một thỏi son....Dù sao thì mẹ cũng rất vui vì từ nay mỗi lần đi đám không phải chạy mượn lung tung.
   Màu son đẹp thật-màu tím hồng của cánh sen vừa nở...
   Nhưng chẳng bao lâu thì con gái lúc ấy mới hơn hai tuổi, một hôm tay cầm sách, tay cầm thỏi son của mẹ viết lên bảng ra tuồng giảng bài bắt chước mẹ. Khi nghe con gọi : Mẹ ơi con viết chẳng ra..Nhìn đến thì hởi ơi cây son yêu quý đã tan nát, con bé tưởng đó là viên phấn màu !!!
  Bố ôm lấy con rồi dỗ mẹ :Thôi để anh tìm mua cây khác cho đừng đánh con tội nghiệp...,
  Năm tháng dần trôi. Ở miền quê khó khăn này việc về thành phố còn khó khăn hơn đi Tây, đi Mỹ...Bố chưa mua được son đền cho mẹ đã vội ra đi...
  Hôm rồi sinh nhật mẹ con gái từ thành phố gửi quà về -MỘT THỎI SON MÀU CÁNH SEN- và bức thư : Mẹ, con tìm mãi mấy năm nay không có màu giống ba mua. May mà vô Diamond ( !!!) lựa mãi, chỉ từa tựa, mẹ thông cảm dùng tạm cho con đở ray rứt...
  Hôm qua đi đám cưới,
  Cầm thỏi son mà rưng rưng...
  Nhớ hai cha con quá đổi !!!